Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

GIÁO THÂN

Nhân kỷ niệm 22/12 chẳng viết về bộ đội nữa, xin tặng bạn mình một chút con con, chút tình thân với một Cô giáo, coi như tiếp nối BẠN GIÁO vậy.

Dòng sông Thao
lao sao nước đỏ.
Mang trong nó
trọn nghĩa tình
trọn đức hy sinh.
Dòng sông quên mình nhẫn nại
năm đi, năm lại
chở phù sa.
Sông cho ta màu xanh cuộc sống
Hai bờ trải rộng lúa ngô non...

Cô gái sông Thao hôm nào
gánh nước.
Bắp chân trần trắng muốt
lội ngược dòng sông.
Nước màu hồng tung xoả
Em cười
trắng xoá
hàm răng.
Nước giữa sông băng băng.
Tiếng cười Em lan rộng
Em là
sự sống của dòng sông...

Đêm trăng thanh
ngô lúa xanh
nước trắng
cát lặng
gió mơn man.
Anh bên Em
in bàn chân trẻ.
Lúa ngô hát khẽ
khúc tình ca
sóng nước ngân nga
cùng hát.
Cát vàng, cát bạc
lóng lánh
lóng la.
Tình yêu của đôi ta
phù sa cuộc sống.

Dòng sông vang động của đôi ta.
Ngô lúa mượt mà của đôi ta.
Ánh trăng xanh dịu của đôi ta.
Của đôi ta, cả đôi ta
là cuộc sống.
Sông Thao, tháng 11/76.

Bản scan bút tớ
Thực là, cho đến giờ, Bắp chân trắng, tiếng cười và khuôn miệng cùng hàm răng ấy vẫn hiển hiện trong mình, dòng sông và người con gái, cô giáo miền sơn cước... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét