Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

BẠN MÌNH.

Đã từng cặm cụi mấy ngày để ghi lại một vài kỷ niệm về mình, về lớp và về trường nhân 50 năm thành lập Trường Trung học phổ thông Gang thép (1965-2015).
Đã có chút háo hức muốn gặp lại, nhớ lại, đã mơ những sẽ có của buổi đoàn viên. Đã có hứng muốn gặp, muốn vui về nhiều điều đang chộn rộn nghĩ. Đã từng nghĩ về những điều có thể? để nao nao là hôm ấy sẽ gặp ấy? buối ấy sẽ hàn huyên với ấy?. Ấy, ấy. vào buổi trường tổ chức sự kiện 50 năm thành lập và đón huân chương lao động hạng nhất (10.10.2015)!
Ghi lại rồi, ghi lại nhiều ấy chứ. Nhưng tự thấy câu viết ra chưa thanh, lòng nghĩ ra chưa thoát nên chưa đưa lên.
Và cũng đến 10.10. Gặp bạn, gặp bạn. Gặp lại. Gặp lại.
Nhưng.
Không phải điều đã nghĩ, đã tưởng, đã háo hức, rạo rực, đã nao nao. Không sôi nổi cuồng nhiệt, không cháy lên, không là lửa nữa, đã than rồi, than đang đỏ và than đang nóng. Không gặp lại, mà là gặp mới, bạn mới với bạn cũ, nay với người năm ấy. Mới trong cái ôm chặt không lời, không vồ vập, hồ hởi, mới trong sự lan tỏa, tan biến ưu tư bởi cái xiết giữa hai người. Cái ôm không là sự chạm nhau của cơ thể nữa, không bởi chạm vào, chạm đến mà hòa tan đấy, hòa tan bạn trong tôi, tôi trong bạn, hòa tan vào bạn vào mình. Mới trong lời hỏi thăm con làm gì? cháu đã lớn khôn? hỏi han sức khỏe của nhau, mới trong câu chuyện hàn huyên. Mới trong ánh nhìn của sự tận tâm, cảm thông với những hoàn cảnh sống khác nhau nhưng vẫn đang cùng nhau là bạn. Khác tất cả rồi, tuổi tác của mấy mươi năm người đã làm khác tất cả về nhau, hình hài, cách nói, âm điệu, khác tất, khác tất cả rồi. Vẫn bạn, chỉ là bạn thôi, chỉ còn bạn thôi. Khác tất, vẫn bạn. Bạn.
Bạn của mình, bạn của vợ mình. Gặp lại nhau là khởi đầu của tình cảm mới, một ấm áp dâng trào. Bạn mới của sẻ chia tấc lòng, của thấu hiểu cõi lòng. Cuộc đời đã dạy ta hiểu thấu về nhau dẫu xa vạn lý, tự hiểu thôi, hiểu mình nên hiểu bạn thôi, minh định để làm gì? Minh định có ý nghĩa gì trong tâm tưởng, trong tình bạn. Bao nhiêu? và bao nhiêu ư? Bao nhiêu cái gì? Nhiều, ít cái chi? ừ! Bấy nhiêu năm đủ cho ta hiểu về nhau, bấy nhiêu năm đủ cho ta minh định bạn mình, tình bạn. Thế là bạn mới, những người đang gặp của ngày hôm nay, đang gặp bạn mới. Bạn cũ xa rồi, đã là kỷ niệm, đã xa rồi, không gặp lại được, chỉ còn kỷ niệm. Những từng được gọi là tươi rói, ban đầu, vô tư, thần tiên, ăm ắp, tuổi thơ ấy, đã xa rồi, xa ngái. Đã là chiếm chỗ rồi, cái chỗ đã chiếm trong nhau : CHIẾM CHỖ.  Đúng lúc này chợt hiểu "không ai tắm hai lần trên một dòng sông", đúng lúc này chợt vang lên tiếng rơi khô khốc của viên sỏi kỷ niệm trong lòng giếng cạn. Xin xem VIÊN SỎI.
Đã là hôm ấy 10.10. Là điều đã nghĩ ra, đã tưởng ra. Đã qua.
Đang nay, thì thế : Bạn mới, mới trong tôi, tôi gọi bạn mình. Dẫu đã bạn tôi, đã là bạn vợ, cũng thể bạn mình. than đang đỏ và than đang nóng, tình "than", tình bạn, tình mình. Đúng lúc này chợt nhớ, mình đã viết YÊU THẾ. cũng thể đã yêu. Vào lúc này mình gặp, vừa gặp tình bạn mới trong tình bạn cũ, nên mình gọi : Bạn mình.
Dẫu "than", đã "lửa", vẫn là mong, vẫn chỉ mong THÀNH CỤ.  các cháu mình thôi. Mong nhỉ, mong lắm, mong  khôn thế? Bạn mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét