Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

20 - 11 VÀ ...

Như một lời với các GIÁO THÂN., với mình, với CON., cháu và người XƯA xa vắng.

Đã


Đã không còn rể Trường rồi
Đã không thân, cũng chẳng gần Trường ơi
Ngôi Trường vợ dạy một thời
Đã thành ra thế: một đời? lại không!
Ngày hiến chương, có xót trông?
Người đây, Trường đấy, mà không thấy người!
Đã thành người hết sự đời
Đã là tình cạn, Trường ơi? trường mình!
20/11/2006

Những câu viết tám năm rồi, tám năm Em đi xa. Những câu luyến tiếc về  buồn đau, trong thảng thốt và hẫng hụt.
Đến hôm nay, lại 20 - 11. Tứ thân phụ mẫu đã đi rồi, và : Đã là tình hết, tình ơi, tình mình. Đang đoàn viên với người sau tới, hậu duệ của mình
Đã là :



Tuổi già kéo Cháu vào ra
Mai này Cháu kéo thân ta về trời
Ông đi đã cuối đường đời
Cháu đà nhu nhú cái thời mầm non.

Tre đã già, măng đã mọc, cái vòng sinh tử một đời và muôn đời. Đã đến lượt ta rồi, theo thứ tự cuộc sống, ta đã đứng đầu cuộc xếp hàng về nơi ấy, và lại đoàn viên cùng người đi trước. ... sắp đoàn viên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét